Khương Quả đi ra, mắt lim dim nói: “Mẹ, mẹ đang ồn ào gì thế? Con vẫn còn đang ngủ đấy.”
“Chỉ biết ngủ! Ngủ đến mức sau gáy con sắp biến thành cái bánh rồi!” Mạnh Kim Ngọc lớn tiếng, âm thanh truyền từ bên ngoài vào, tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng.
Nghe thấy giọng nói vừa lạ vừa quen này, Khương Quả nghi hoặc nhìn về phía Nguyễn Văn Văn.
Kỳ lạ, đã lâu mẹ không có hung dữ với cô ấy như vậy rồi, hơn nữa mẹ còn không mở miệng nữa cơ!
Còn ánh mắt của Nguyễn Văn Văn lại luôn hướng ra ngoài kia, sắc mặt bỗng trở nên tái mét, đáy mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây