“Mẹ cho con thêm một ít tiền, nếu con đói bụng, thì tự mình đi mua ăn. Nhưng bản thân con phải cẩn thận một chút, ở sân thể dục ăn no hãy trở về.”
Dữu Dữu nghe, nhịn không được tò mò hỏi: “Vì sao phải ăn no rồi hãy trở về?”
“Nếu mua đồ ăn ngon bị người ta cướp đi thì làm gì bây giờ?” Mẹ của Đổng Hiểu Đông liếc mắt nhìn Dữu Dữu một cái: “Con dì tuổi còn nhỏ, cho tới nay đều đặt tâm tư ở trên bài vở, chưa từng kết bạn, nó sợ nó nhận không ra người ta là tốt hay xấu, bị bắt nạt cũng không biết.”
“Đồng chí, hiện tại cũng không phải thời đại gặm vỏ cây, hơn nữa học đại học, quốc gia còn có trợ cấp, những đứa nhỏ này không đến mức chém giết người ta vì một miếng ăn đâu.” Mạnh Kim Ngọc cười nói.
Mẹ Đổng vừa nghe, nhìn Dữu Dữu một cái, không khách sáo với Mạnh Kim Ngọc nói: “Tôi thấy cô chính là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Con gái mình lớn như vậy, đương nhiên không cần quan tâm. Con tôi thì không giống, nó còn nhỏ, nếu như bị người ta ức hiếp thì làm sao bây giờ? Đâu thể bảo vệ tốt bản thân mình được phải không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây