May mà không lâu sau, cha mẹ mới lại không cần cô bé nữa, trong lòng Mao Phương Phương rất đắc ý.
Khương Tưởng Gia bị nói đến đỏ cả mặt: “Đó là vì tớ vẫn còn có cha. Bà viện trưởng nói, như thế không có cách nào làm thủ tục được.”
“Nói bậy! Chính là vì họ ghét cậu, mới không muốn dẫn cậu về nhà!” Mao Phương Phương nói: “Hơn nữa, cậu có cha, tại sao cha cậu cũng không cần cậu nữa rồi? Có phải cha cậu cũng ghét cậu không?”
Khương Tưởng Gia đến cô nhi viện lâu như vậy rồi, rất ít khi rơi nước mắt.
Các cô dì ở phòng ăn đều nói, cô bé là bạn nhỏ dũng cảm nhất mà họ từng gặp, cho dù đến môi trường xa lạ, nhưng cũng không hề khóc quấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây