Mấy người bạn nhỏ trước kia cùng cô bé chơi đùa giờ đã là học sinh tiểu học với trung học rồi, bọn họ khi lớn lên đã biết ngượng ngùng hơn xưa, đỏ mặt lấp ở cách đó không xa, muốn tới gần lại xấu hổ không dám đến.
Vẫn là Dữu Dữu mừng rỡ chạy tới.
“Chị Nhị Ny! Thiết Đản! Mộc Lăng Tử! Tiểu Hoa…”
Dữu Dữu gọi tên từng người một, nhiệt tình như ánh mặt trời, chỉ một chốc, mọi người không còn ngượng nghịu nữa, đưa cô bé đi chơi.
Nguyễn Kim Quốc dặn dò Dữu Dữu trước khi mặt trời xuống núi phải quay về thành phố, sau đó thì để cô nhóc đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây