Mấy ngày qua cô ta đã chấp nhận hiện thực, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khi đề cập đến việc xử bắn, cô ta vẫn không nhịn được mà run lên, mặt không còn một giọt máu.
“Đúng là không ngờ một người độc ác như thế, trước khi chết còn lo lắng cho con gái của mình.” Mạnh Kim Ngọc chế giễu nói.
Hai mắt Nguyễn Văn Văn đỏ lên: “Tưởng Gia hơi đen, mắt nhỏ, trông không xinh xắn, giống bà nội của con bé. Nhưng con cái là vô tội, dù sao con bé cũng là cốt nhục của em, em cũng không thể không nghĩ cho con bé. Chị cứ coi như em là người sắp chết lời nói cũng tốt đi, đây là tâm nguyện cuối cùng của em, có thể giúp em hoàn thành không?”
“Chị, em cầu xin chị, cho con bé ở lại nhà chị đi. Con bé không giống với em, tâm con bé rất tốt, nếu chị có thể nuôi dưỡng, con bé nhất định sẽ báo đáp cho chị. Dù sao chị cũng đã nuôi bốn đứa nhỏ rồi, cũng không sợ nhiều hơn một đứa, đúng chứ?”
Đây mà khoảnh khắc chân thành nhất của Nguyễn Văn Văn mà Mạnh Kim Ngọc từng thấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây