“Nếu như cha cô bé có thể quay về chăm sóc cô bé thì tốt rồi.” Dữu Dữu nhỏ tiếng nói.
Mạnh Kim Ngọc nói: “Nếu như cha con bé có thể về trong giờ phút quan trọng này thì cũng xem như là làm được việc tốt. Nhưng mà, làm gì trùng hợp như vậy được chứ?”
……
Trong viện phúc lợi, Khương Tưởng Gia ngồi ở góc bên giường, cả người đều co rúm lại.
Giờ này đã tắt đèn rồi, đôi mắt híp của cô bé lấp lánh nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây