Ý cười nơi khóe miệng Thẩm Du Thanh dần phai nhạt: “Người vợ này còn chưa cưới vào cửa, mẹ anh đã lo lắng chúng ta không quan tâm bà ấy.”
Dư Phẩm Huy cười nói: “Nói lời gì ngốc vậy, cha anh mất sớm, một mình mẹ anh nuôi nấng anh lớn lên không dễ dàng, sao anh có thể quên bà ấy chứ!”
Thẩm Du Thanh không lên tiếng, hưng trí mất dần nói: “Đơn vị còn có việc phải làm, em phải đi về trước.”
Dư Phẩm Huy ở phía sau kêu: “Đừng quá vất vả, lúc tan làm anh tới đón em, đến lúc đó nhớ cùng anh về nhà ăn cơm đó!”
Thẩm Du Thanh chậm rãi đi về phía văn phòng, bước chân đột nhiên trở nên nặng nề.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây