“Đi thôi.” Nguyễn Kim Quốc dịu dàng nói.
Trần Lệ Bình sốt ruột, vội vàng nói: “Thế này là thế nào? Lúc nãy còn có khẩu vị lắm mà, sao không ăn nữa?”
“Lại không có khẩu vị nữa rồi.” Nguyễn Kim Quốc bỏ lại câu này, dắt tay Tô Cảnh Cảnh đi ra ngoài, đợi cô ấy mang giày xong thì cậu ta nói: “Tụi con xuống quán cơm ăn, bên lầu bách hóa mới mở một quán cơm, làm món cay ngon lắm!”
Trần Lệ Bình vẫn nói ở đằng sau: “Mẹ nấu nhiều món như vậy, hai đứa đi rồi, ai ăn chứ? Cảnh Cảnh đừng ăn nhiều ớt như vậy, không tốt cho sức khỏe, đến lúc đó bụng sẽ càng không có động tĩnh...”
“Bà im lại đi!” Nguyễn Chấn Lập tức giận trừng mắt nhìn Trần Lệ Bình: “Người đã đi xa rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây