Vài món ăn đơn giản, mặc dù không xem là hương sắc vẹn toàn, nhưng đối với Mạnh Kim Ngọc, một người làm việc mệt mỏi cả ngày, đã là sơn hào hải vị rồi.
Khai giảng được một khoảng thời gian rồi, Mạnh Kim Ngọc hỏi Khương Quả có thích ứng với môi trường trong trường học không.
Khương Quả nói: “Một phòng ký túc xá có sáu sinh viên, chỉ có một người bản địa, những người còn lại đều đến từ các thành phố khác. Giống như mẹ nói vậy, không phải người bản địa nào cũng ức hiếp người giống như con trai của bà Thẩm, người bạn ở ký túc xá của tụi con rất tốt, bình thường cậu ấy không có chuyện gì là dạy tụi con nói tiếng địa phương, còn thường xuyên dẫn tụi con đi dạo khắp nơi.”
Mạnh Kim Ngọc cười nói: “Thế thì tốt, nhưng mà đi học rồi, không thể chỉ lo chơi không được, môn chuyên ngành thì vẫn phải học cho nghiêm túc.”
Khương Quả gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây