Dọc theo đường đi, cô ấy thấp giọng hỏi Dữu Dữu sao đột nhiên lại đến Bắc Kinh.
Đi đến cuối hành lang ký túc xá, Mã Tuấn Kiệt bế Ninh Lan lên, nói thầm bên tai cô ấy.
“Chân đi đứng bất tiện, anh nghe nói bây giờ có rất nhiều nhà xây dựng theo lối kiến trúc có cầu thang, sau này đều phải do anh ôm em lên xuống cầu thang.”
“Cũng không thể trách cha mẹ anh, bọn họ cũng đều nói lời thật mà đúng không?”
“Ninh Lan à, chừng nào em không kéo thêm phiền phức cho anh đã là tốt lắm rồi. Em nói xem ngoại trừ anh ra, còn ai bằng lòng chấp nhận em chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây