“Phi! Bọn họ cũng không phải đồng chí công an, còn muốn bắt người hay sao?” Khương Quả trợn mắt xem thường: “Ngược lại em muốn để người bắt bọn họ, anh có biết đi chỗ nào tố cáo không?”
Quý Tiểu Thiên do dự một chút.
Cậu ta biết ở trong thôn này, rất nhiều chuyện đều là ủy ban thôn nói mới tính, nhưng ngày hôm qua Trương Hiểu Xuân mới vừa nhắc với anh, nói tính tình của trưởng thôn mềm dịu, lúc này ngay cả cậu ta và Khương Thành rơi xuống nước ầm ĩ ra tiếng động lớn cũng không quản, chỉ bảo trong nhà tự mình giáo dục.
“Anh cảm thấy, có lẽ có thể lên công xã tố cáo.” Quý Tiểu Thiên châm chước một phen: “Nhưng những người đó chỉ đến gây chuyện, gây xong thì trở về, cho dù đi công xã, lãnh đạo công xã có thể cũng cảm thấy bọn họ quá nghiêm trọng thôi.”
“Chúng ta cũng không phải người lớn, không cần nhìn trước ngó sau!” Khương Quả khoát tay, cứ chạy tới đầu thôn, nhưng ngẫm lại đường đi công xã rất xa, lại dừng lại bước chân nói với Quý Tiểu Thiên: “Anh biết đạp xe đạp không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây