“Sao có thể nói như vậy chứ? Đối tượng của em ấy so với anh như thế nào?” Tô Phong trợn to hai mắt nói: “Con mắt của Cảnh Cảnh thật không tốt.”
“Em ngược lại cảm thấy, con mắt của em gái anh rất tốt, rất giống với ánh mắt em.” Tưởng Oánh cười kéo tay anh ta, cùng đi ra bên ngoài bệnh viện: “Trước mắt không cần lo lắng quá nhiều, bác trai và bác gái sẽ kiểm định mà. Còn bây giờ, cùng em đi hợp tác xã mua cho Cảnh Cảnh một ít sữa bò đã...”
Tô Phong bị Tưởng Oánh dỗ dành, cùng nhau đi mua sữa.
Mà bên trong phòng bệnh, cha Tô và mẹ Tô đối mặt, nghĩ lý do mượn cơ hội đi ra ngoài.
“Kim Quốc, hai đứa cứ nói chuyện trước đi, hai bác đi hợp tác xã mua cho Cảnh Cảnh một ít sữa bò.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây