“Tôi vốn tưởng rằng Dữu Dữu cũng chỉ là một cô bé nghịch ngợm, được cái xinh xắn đáng yêu thôi, nào ngờ đứa nhỏ này lại là đứa có triển vọng nhất! Được vào biểu diễn cho Đoàn văn công thì dù không phải chiến sĩ văn nghệ thì cũng đã đủ vẻ vang lắm rồi! Nếu Dữu Dữu được chọn, được biểu diễn trên sân khấu lớn thì quá tốt rồi!”
Lúc này Vương Tiểu Phân không kịp quay đầu và buộc phải nghe những quả “rắm cầu vồng” liên tiếp về Mạnh Kim Ngọc và những đứa con của cô.
(Rắm cầu vồng: tâng bốc, thổi phồng, chỉ khen ngợi toàn ưu điểm.)
Cô ta không phục, nghiến răng nói: “Không thể để Dữu Dữu lên sân khấu được, bằng không, đến lúc đó Mạnh Kim Ngọc nhất định sẽ rất đắc ý!”
Bác gái nào đó liếc cô ta một cái: “Tiểu Phân, cô không thể nói như vậy được! Dữu Dữu được lên sân khấu lớn ở thành phố là mang về vinh quang cho thôn chúng ta đấy! Tư tưởng giác ngộ của cô kém như vậy, không sợ bị cán bộ trong thôn phê bình à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây