“Đồng chí Trương Hiểu Xuân, lương mười tệ.”
Trương Hiểu Xuân là người đầu tiên được gọi tên. Cô ấy ngẩn người ra sau đó lập tức bước nhanh về phía trước.
Nhà mẹ đẻ của cô ấy điều kiện không được tốt, mặc dù cha mẹ cũng muốn giúp đỡ nhưng cho dù ngẫu nhiên tới thôn một chuyến cũng chỉ có thể cho một chút lương thực, không có cách nào cho cô ấy tiền. Đối với điểm này, Trương Hiểu Xuân đương nhiên không oán trời trách đất, cô ấy cũng gần ba mươi tuổi rồi, cuộc sống lại một mớ hỗn độn, còn luôn phải lấy tiền, cứ cảm thấy ngượng ngùng. Cô ấy còn nghĩ nếu đến lúc nào đấy cô cũng có thể cho nhà mẹ đẻ một chút, giúp cha mẹ già một chút vậy là tốt rồi.
Chỉ là, mỗi khi nảy sinh ra ý nghĩ này, cô ấy luôn tự chế giễu bản thân không thực tế.
Nhưng không ngờ, bây giờ giấc mơ trở thành sự thật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây