Cố Kỳ thật vất vả mới đợi đến cuối tuần. Vừa sáng sớm, cậu bé đã mang theo một cái ghế nhỏ ngồi ở trong sân chờ, chờ đến nỗi sắp dài cả cổ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lưu An Cầm đâu.
Ông cụ Cố cũng buồn bực, may mà ông ấy đã làm xong cơm trưa rồi, nếu không thì cháu trai ông phải chết đói mất.
“Tiểu Kỳ, mau đến đây ăn cơm.” Ông cụ Cố ngoắc tay, muốn gọi cháu trai tới đây.
Cố Kỳ đứng lên, lại nhìn ra phía ngoài một lúc lâu.
Cuối cùng, cậu mới gật đầu một cái, trở về nhà ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây