“Như vậy là tốt rồi.” Tô Cảnh Cảnh nhẹ nhàng thở một hơi: “Đồng chí Nguyễn, vậy hai chúng ta về nhà nói với người nhà một tiếng, nói về chuyện của chúng ta, sau này không cần phải gặp mặt nữa.”
Thấy Tô Cảnh Cảnh xách túi quân dụng của cô ấy chuẩn bị rời đi, Nguyễn Kim Quốc vội vàng ngăn cô lại: “Đồng chí Tô, gọi nhiều món như vậy, hay là cô ăn chút đi. Không làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè được mà…”
Tô Cảnh Cảnh nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu ta, do dự một lát rồi ngồi lại vào vị trí.
Thật không ngờ đã là người có con rồi mà nhìn qua vẫn còn đơn thuần như vậy.
Lời vừa dứt, bữa cơm này ăn cũng cảm thấy thoải mái hơn, ít ra Tô Cảnh Cảnh cảm thấy thoải mái. Cô ấy chậm rãi ăn xong, lần này rốt cuộc cũng đứng dậy cáo biệt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây