Mạnh Kim Ngọc vừa tức mà vừa buồn cười, nhưng cho dù như thế nào, Dữu Dữu cũng đã làm được một việc tốt.
“Sức khỏe của tôi đã hồi phục kha khá rồi, sáng sớm mai, mẹ Tiểu Kỳ sẽ đến đón thằng bé đi rồi.” Ông cụ Cố nói với Dữu Dữu: “Cô bé, dẫn anh trai ra ngoài chơi một lát đi.”
“Anh Cố Kỳ, anh vẫn muốn đi theo mẹ sao?” Dữu Dữu ngước mặt lên, nhẹ nhàng hỏi.
Cố Kỳ im lặng, cúi đầu xuống.
Trong lòng Dữu Dữu cảm thấy chua xót, nhưng vẫn quyết định nỗ lực đến cuối cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây