Khương Quả giận tái mặt: “Trước kia khi mẹ chăm sóc tôi, cũng rất kiên nhẫn, cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng mặc quần áo cũ thừa lại của người khác, cũng chưa từng bởi vì bản thân là con gái, mà ăn ít một miếng cơm, ít đi học một ngày giống như Nữu Nữu. Cho dù bây giờ hai chúng tôi không nói chuyện, đó cũng là chuyện của tôi, có liên quan gì tới anh đâu?”
Đúng vậy, tuy rằng quan hệ của cô ấy và mẹ càng bất hòa, thậm chí đã mấy tháng không nói chuyện với nhau.
Nhưng vậy thì thế nào?
Đây là chuyện của cô ấy, người ngoài cũng không tư cách khoa tay múa chân.
“Anh có tư cách gì cười nhạo tôi?” Khương Quả đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây