Nhìn theo hướng ngón tay anh ta, Mạnh Kim Ngọc nhìn lướt qua người nọ.
Là một đồng chí nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn sơ qua không giống một người chân lấm tay bùn cho lắm mà là một người sang trọng.
“Không cần đâu, tôi cũng đến đây để bán đồ.” Mạnh Kim Ngọc lắc đầu, từ chối người đàn ông rồi lập tức cất bước, đi đến chỗ nữ đồng chí kia.
“Đồng chí, đồng chí... Chờ một chút.”
Âm lượng của Mạnh Kim Ngọc đè ép đến thấp nhất, có cảm giác mặt hơi đỏ lên, trái tim dường như muốn bật ra khỏi cổ họng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây