“Khăn tay của anh rơi này.” Khương Quả phất phất chiếc khăn tay.
Chu Tư Nho kinh ngạc đưa tay nhận lấy, nắm chặt chiếc khăn tay và áp nó vào lồng ngực: “Cảm ơn em, anh không cđể ý tới!”
Trình độ biểu diễn của anh ta phong phú, nhưng khi nói chuyện thì Khương Quả đã xoay người đi, anh ta vội tiến lên một bước và nói: “Chiếc khăn tay này là di vật mà bà nội anh để lại, nó có giá trị kỷ niệm rất sâu sắc đối với anh. Bình thường anh không dùng đến nó, vì nếu lỡ để mất thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất buồn.”
Khương Quả nghe xong, thương cảm nói: “Vậy anh phải giữ cho tốt!”
Mặt trời dần lặn về Tây, ánh nắng vàng rơi vào trên người Khương Quả. Cô gái nhỏ nhắn với dung mạo xinh đẹp, trên mặt vẫn có đôi chút nét trẻ con.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây