Nhiếp Tiểu Giai nghe xong, ánh mắt ngập nước chớp chớp, lại òa khóc.
Con bé khóc đến run rẩy, kể chuyện vừa rồi ở nhà Dữu Dữu cho Cận Mẫn Mẫn nghe.
“Nhưng mà cả nhà Dữu Dữu không ai thương xót con.” Nhiếp Tiểu Giai cắn môi nói.
Cận Mẫn Mẫn thế mới biết vì cớ gì cô con gái hiểu chuyện lại khóc.
Cô ta giận tái mặt, ôm đứa nhỏ vào lòng: “Mạnh Kim Ngọc thật nhẫn tâm.” Dừng một chút, cô ta cắn răng: “Cái người thất học quanh quẩn ngoài ruộng cả ngày, mồm độc đạo lý suông, còn tưởng mình là cái thứ gì chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây