Canh cá nóng hầm hập vừa lên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dữu Dữu đã bị hơi nóng thơm nức tỏa đến, vội vàng lui lại đằng sau, cái mông nhỏ đã nhổm lên khỏi băng ghế, mũi chân nhướn cao, mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bát canh cá.
Hiếm khi có được một con cá béo thơm ngon, lúc Mạnh Kim Ngọc chế biến không tiếc bỏ gia vị, cũng không biết cô nấu thế nào, canh cá thoạt nhìn đậm đà lại trong, thịt cá được đun ngấm gia vị, nhẹ gắp lên một miếng, vẫn săn chắc không bã.
Nhiếp Tiểu Giai không vào bàn, ngồi trên ghế đẩu nhỏ phía xa xa, nước miếng sắp chảy cả xuống đất, nuốt nước bọt liên tục.
Mạnh Kim Ngọc gắp cá vào bát mấy đứa nhỏ, múc thêm nước canh, để xuống trước mặt chúng: “Ăn chậm thôi, cẩn thận bỏng lưỡi.”
Khuôn mặt con con của Dữu Dữu sáp về trước, múc một thìa bé, phồng hai má thổi ‘phù phù’, cong môi nhỏ nhấp một ngụm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây