“Thiện Thiện, sau đó thì sao?” Nguyễn Kim Quốc đứng ở trước mặt Thiện Thiện, giọng nói trở nên ôn hòa, ấn đường cũng giãn ra đôi chút.
Thiện Thiện nhấp máy môi, lại bập bẹ nói: “Dữu Dữu, không thấy nữa... Phải chạy đến chỗ rất xa để tìm, mới có thể —— tìm thấy.”
“Thiện Thiện, là ai nói như vậy?” Mạnh Kim Ngọc hỏi.
Thiện Thiện nhấc cánh tay nhỏ bé lên, thẳng tắp, chỉ về phía Nguyễn Văn Văn.
Nguyễn Văn Văn vẫn còn ngụy biện, nhưng cô ta vẫn chưa biết nên nói cái gì, chỉ thấy một nhân viên bán hàng khác cũng đứng ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây