“Bộ dáng của đứa nhỏ đó mềm mại nõn nà, ăn mặc cũng đẹp, ngay từ đầu em tưởng con nhà cán bộ, chỉ là có hơi giống Thiện Thiện. Nhưng sau đó cuối cùng em cảm thấy lo lắng, dù sao cũng là chuyện của đứa nhỏ, không qua loa được, để cha mẹ em đến nhà Đổng Âm gia một chuyến, hỏi thăm tình huống thử.”
“Kết quả chị đoán thế nào? Đổng Âm ở trước mặt em kiên trì nói đứa nhỏ là của nhà lãnh đạo xưởng dệt, vẫn là cuối cùng con gái của chính cô ta nói, mỗi ngày đi trường mầm non đón thằng bé không phải mẹ thằng bé, đứa nhỏ là đi lạc, được nhặt được.”
“Em nghĩ đứa nhỏ thất lạc, chị gấp hơn bất cứ ai, cho nên không đợi ngày mai, bây giờ nhanh chóng lại đây, chúng ta cùng đi đón Thiện Thiện trở về.”
Mãi cho đến lúc này, Mạnh Kim Ngọc mới nghe hiểu hết tiền căn hậu quả cả câu chuyện, lộ vẻ xúc động nói: “Kim Quốc, cảm ơn em.”
Nguyễn Kim Quốc xoa cái mũi: “Chị là chị của em, nói cảm ơn với em cái gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây