Giữa trưa, sau khi ăn cơm ở cửa hàng gần đó, Phùng Thiên Đông nghĩ đến Lăng Nguyệt có thể tìm thấy mấy cuốn sách hay như vậy ở chỗ phế liệu của huyện An Lăng. Trong lúc nhất thời, tâm trạng của ông ấy rất hào hứng, mang theo Lăng Cẩn, Lăng Nguyệt và Phùng Nam Tinh đi đến chỗ phế liệu.
Thật ra cái huyện An Lăng nhỏ kia còn không thể bằng cái chỗ phế liệu của thành phố Lý. Chỗ phế liệu này rộng gấp hai lần so với huyện An Lăng, với đủ các thể loại ở bên trong. Lăng Nguyệt còn nhìn thấy vài chiếc đài radio và cái xe đạp mà Lăng Thụy thích nữa. Ngoài ra, còn có một số đồ gia dụng đã bị hỏng như chiếc hộp bằng gỗ lim màu vàng và cây đàn bằng gỗ trắc. Bên trong khu phế liệu còn có một góc chứa rất nhiều sách.
Lần này, bọn họ đi thẳng đến chỗ sách được xếp thành một chồng ở chỗ phế liệu.
Chủ yếu là Phùng Thiên Đông muốn tìm sách về thuốc. Còn đối với Lăng Nguyệt, lúc đầu, cô bé cảm thấy cái gì còn dùng được thì nhặt lấy vài cái. Một lúc sau, cô bé cũng chuyển sang chỉ lấy sách về thuốc thôi, còn mấy thứ khác thì để lần sau vậy.
“Ông nội Phùng, đống sách này đều là sách về thuốc sao ạ? Lăng Nguyệt đột nhiên phát hiện ra vài cuốn sách về thuốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây