Thật ra bọn họ làm ba mẹ cũng có trách nhiệm. Vì quá bận rộn nên họ không có thời gian ra biển chơi đùa cùng bọn trẻ, có trẻ con ven biển nào không thích chơi đùa với nước chứ, hơn nữa ba đứa nhỏ đều biết bơi. Bình thường bà ấy đều nhắm một mắt mở một mắt với hành vi như vậy của bọn họ.
“Thím Cửu, là bạn học của cháu cứu Tiểu Vịnh. Vừa rồi thực sự rất nguy hiểm. Lần sau không nên để cho ba đứa trẻ bọn họ tự mình ra bờ biển bơi nữa. Dương Nghiên Dĩnh quen biết với mẹ của ba đứa trẻ, là vợ của chú thứ chín trong họ.
“Chị Dĩnh Dĩnh, em muốn đi. Tiểu Vịnh trong lòng Lăng Nguyệt phản đối. Đại Hải và Đại Dương bên cạnh tỏ vẻ rất bội phục sự dũng cảm của em trai mình, về nhà bị đánh một trận là không thể tránh khỏi.
“Lần sau nếu dám vụng trộm chạy tới mẹ sẽ chặt đứt chân con, không tin thì con cứ thử xem. Thím Cửu của Dương Nghiên Dĩnh nghe xong lời của đứa trẻ nhà mình, lập tức nổi giận, thiếu chút nữa mất mạng mà còn không biết sợ.
Bà ấy cũng không muốn lại xảy ra chuyện không chịu nổi như vậy nữa. Ai biết lúc đó có người ở bên cạnh cứu con trai của bà ấy hay không? Vừa rồi người khác nói cho bà ấy biết đứa nhỏ nhà mình chết đuối, trái tim bà ấy đều bị dọa đến sắp ngừng đập.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây