“Đây là trách nhiệm của anh. Trần Dật Phi cũng mỉm cười, nắm lấy tay phải của Lăng Nguyệt.
“Được rồi, sau, mối quan hệ này của chúng ta chỉ cần để trong lòng là được, em họ của tôi.
“Được thôi, anh họ. Quân đội phái người tới bảo vệ mình, chuyện như này, Lăng Nguyệt cảm thấy vẫn nên cho người nhà biết thì tốt hơn, tránh khiến bà nội và mọi người lo nghĩ nhiều, lo lắng cho mình.
“Nhưng mà, tại sao lại là anh tới bảo vệ em? Sau này anh phải luôn ở bên cạnh em, liệu có phí phạm nhân tài quá không? Đã từng quen biết với những người nhiệt tình yêu thích cuộc sống quân đội như Lăng Vệ Quốc, Trần Kiến Thành…, Lăng Nguyệt phát hiện bọn họ hầu như không đồng ý định làm mấy chuyện như vệ sĩ, ước mơ của bọn họ chính là cống hiến cả đời cho quân đội.
“Ngoài mặt anh đã giải ngũ rồi, nhưng thực chất vẫn là người trong quân đội. Ở bên cạnh em, anh vô cùng tự nguyện, hahaha. Trần Dật Phi cười vui vẻ, anh ấy cảm thấy người em họ này của mình quá lương thiện, vậy mà còn suy nghĩ tới cảm nhận của mình, sợ mình chịu thiệt thòi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây