"Bác ba hứa sẽ hành động cẩn thận, chú ý bảo vệ sự an toàn của chính mình." Lăng Vệ Quân mỉm cười hứa với Lăng Nguyệt, không dám hứa hẹn quá nhiều, bởi vì những người quân nhân này có tinh thần không sợ gian khổ nguy hiểm, có can đảm đánh đổi mạng sống. Nếu hy sinh mạng sống có thể đổi lấy thắng lợi, bọn họ sẽ không chút do dự, kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Lăng Nguyệt vừa nghe là đã biết lời cam đoan này bác ba nhà mình không đáng tin lắm, lập tức đuổi ông ấy đi: "Được rồi bác ba bác nên ở cạnh bác ba gái đi. Hôm qua lúc cháu mới thi xong trở về, bác ba gái đã ngồi trong sân, buồn bực chán nản. Bác đừng tưởng bác không nói thì bác ấy không đoán được, bác tự suy nghĩ đi, khoảng chừng cách hai tháng bác mới về nhà. Hôm qua cháu với Thập Tam trêu bác ấy một lúc, bác ấy mới cười rộ lên."
Vẻ cười đùa trên mặt Lăng Vệ Quân ngưng bặt, vươn tay xoa xoa đầu Lăng Nguyệt, một lúc sau mới lên tiếng.
"Bác ba biết rồi, cảm ơn Nguyệt Nhi đã giúp bác an ủi bác ba gái nhé."
"Cũng cảm ơn Nguyệt Nhi vì đã làm cho bác những loại thuốc này."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây