Trần Cảnh Sơn liếc nhìn Trần Dật Phàm, mặt không cười nói một cách trơ tráo: "Gia truyền? Tên nhóc nhà con lớn lên thì không đẹp mà nghĩ thì đẹp quá ha."
“Còn phải nói. Trần Dật Phàm cười toe toét, hào phóng thừa nhận, sau đó liền nghe thấy những lời châm chọc tiếp theo của ba mình.
"Tứ hợp viện của nhà em họ con cũng không phải gia truyền, đó là phần thưởng cho sự nghiên cứu của con bé. Ba cũng không yêu cầu con quá cao, không yêu cầu con phải lăn lộn kiếm được Tứ hợp viện có ba lối vào như em họ con, chỉ cần có lối vào là được, thấy thế nào?" Trần Cảnh Sơn cười híp mắt nói với Trần Dật Phàm.
Trần Dật Phàm nhìn Lăng Nguyệt với vẻ không thể tin nổi, muốn xác minh với Lăng Nguyệt những gì ba mình nói có phải là sự thật hay không, hơn nữa trong lòng không ngừng nói: Chắc là giả rồi, là giả, là giả...
Nhưng mà, phản ứng của Lăng Nguyệt lại không như những gì anh ấy mong muốn, ngược lại cô bé nhẹ gật đầu, lộ ra nụ cười đáng sợ giống như ba của anh ấy: “Bác cả nói không sai, Tứ hợp viện này là phần thưởng, anh họ hai cố lên, em xem trọng anh lắm."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây