Trần Bội Dung nghe chị gái nói cũng rất vui, con trai bà ấy khi còn nhỏ không có sở thích gì, nhưng sau khi có sở thích thì cảm thấy khá cô đơn, không ngờ lại tìm được người có cùng sở thích với mình trong nhà ngoại. Ngoài ra, Trần Bội Dung cũng rất tò mò về con cái của anh chị em mình.
“Anh cả, anh hai, anh ba với chị gái. Mọi người đã gặp qua hai đứa con của em rồi, vậy mọi người có bao nhiêu đứa?
“Nhà anh cả có ba đứa, đứa lớn Dật Phi năm nay hai mươi tám tuổi, ở quân đội. Đứa thứ hai là Dật Phàm, hai mươi sáu tuổi, làm ở Sở nghiên cứu Hàng không, và đứa thứ ba, Giai Mẫn, hai mươi tư tuổi, làm ở Bệnh viện số một Bắc Kinh. Trần Cảnh Sơn là người đầu tiên mở miệng giới thiệu các con của mình.
Sở Nghiên cứu Hàng không? Dật Phàm? Thú vị đây.
Lăng Nguyệt nói hình như cô đã gặp qua người anh họ này. Khi cô mới đến sở nghiên cứu hàng không, những nhân viên nghiên cứu đó không tin cô vì tuổi của tôi, thậm chí còn cử một nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi đến thử mình. Lăng Nguyệt nhớ rằng nhân viên nghiên cứu đó tên là Trần Dật Phàm. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cô, anh ấy rất kính cẩn gọi mình là kỹ sư Lăng. Cô đột nhiên rất tò mò anh ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết cô là em họ của anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây