"Thế thì được quá, đến lúc ấy anh tư dẫn em đến đó nhé, em muốn đích thân nhờ cậu ấy giúp và cảm ơn cậu ấy." Có người giải quyết vấn đề hộ mình đúng là tốt thật, Khương Bảo Châu cũng không dám cậy nhờ chồng mình và các con tính toán sổ sách hộ nữa.
"Cô ơi, chú Vệ Ảnh là con trai bà Vệ đó." Lăng Nguyệt bỗng nói với Khương Bảo Châu.
"Hả? Thế thì khéo quá! Nguyệt Nhi à, cô cảm ơn cháu nhiều nhé, may nhờ có cháu đưa bà Vệ đến chỗ cô, giúp cho cô bao nhiêu việc. Cô may cho cháu mấy bộ đồ, chút nữa tặng cháu mang về nhà nhé." Hiện giờ bà Vệ không chỉ là trụ cột trong dòng quần áo cao cấp của Khương Bảo Châu, mà còn tự mình dạy ra mấy mầm non ưu tú.
"Giờ đã không còn vướng bận gì nữa rồi, Bảo Châu có muốn về thăm nhà mấy hôm không, mẹ nhớ em rồi đó." Lăng Vệ Gia thấy vấn đề đã được giải quyết, bèn nói ra chuyện mà Trần Tú Uyển đã căn dặn mình và Lăng Nguyệt.
"Được. Em với Đại Sâm đi xếp ít đồ, anh với Nguyệt Nhi đợi ở đây nhé." Khương Bảo Châu đã muốn về nhà mẹ lâu rồi, nếu không vì còn vướng chuyện tính sổ sách thì đã về từ mùng Hai rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây