Sau khi quay về Bắc Kinh, Thôi Mẫn Khang bận rộn như một con quay. Lăng Nguyệt nói với ông ấy về chuyện của người Nhật. Theo như quá trình thúc đẩy điều tra, xác thực từng việc, ông vội vàng báo cáo để ngăn chặn một lượng lớn sách cổ Đông y chảy vào đất nước Nhật Bản. Tuy nhiên những sách Đông y cổ bị lấy mất đã tìm nhưng không thể lấy lại được.
Còn đối với việc người Nhật thu mua thuốc Đông y, Thôi Mẫn Khang cảm thấy hơi khó giải quyết, vì đây là hoạt động bình thường trong kinh doanh. Người Nhật mua thuốc khiến cho thu nhập của người hái tăng lên đáng kể, huống hồ người Trung Quốc không thể thu mua thuốc với giá cao giống người Nhật.
Ngoại trừ chuyện thuốc Đông y khiến Thôi Mẫn Khang cảm thấy trong lòng không vui, những chuyện khác đều có tiến triển thuận lợi. Lợi nhuận đến từ bạch dược và bách bảo dược Vân Nam ở thành phố Côn, bây giờ đã có thể cung ứng cho bộ đội. Việc kiểm tra đánh giá thuốc Đông y ở thành phố Lý diễn ra một cách suôn sẻ, hiện tại chế độ đánh giá mở rộng đến thành phố Côn, thành phố Thương, và bước tiếp theo là mở rộng khắp tỉnh Tây Nam.
Thôi Mẫn Khang rất muốn chia sẻ với Lăng Nguyệt những tin tốt này, không ngờ Lăng Nguyệt lại xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức.
"Nhóc con, sao cháu lại tới đây!" Thôi Mẫn Khang ngạc nhiên hỏi Lăng Nguyệt, tiếp theo kể cho Lăng Nguyệt nghe tất cả những tin tức tốt hiện tại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây