Sau khi hay tay Trần Tú Uyển không còn gì nữa, bà ấy bèn đặt Lăng Liễn từ trên lưng mình xuống.
Vừa nhìn thấy Lăng Nguyệt, Lăng Liên đã kích động đến không ngừng gọi "Chị", sau khi bị đặt xuống mặt đất, cậu bé lập tức lao về phía Lăng Nguyệt: "Em nhớ chị."
Lăng Nguyệt bế Lăng Liễn ngồi xuống ghế, hôn lên má Lăng Liễn, dịu dàng nhìn Lăng Liễn nói: "Chị cũng nhớ Thập Tam."
“Chị. Hai tay Lăng Liễn ôm lấy Lăng Nguyệt, vẻ mặt đắc ý.
"Bà nội, sao mà ba cháu và chú hai cháu lại bị thương?" Lăng Nguyệt cảm thấy Trần Tú Uyển nhất định sẽ biết nguyên nhân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây