Nghe xong Lăng Vệ Gia nói, Lăng Đường cảm khái nói: “Chú Tư, người giúp đỡ người Nhật thu mua dược liệu thật ngu ngốc, giáo viên trong trường đều nói cho chúng cháu biết không được tin tưởng sẽ có chiếc bánh trên trời rơi xuống, phải làm người kiên trì cố gắng, chăm chỉ và thật thà.
“Tiểu Đường, giáo viên của các cháu đúng đấy. Lăng Vệ Gia cảm thấy đứa nhỏ thật ngây ngô đáng yêu, người lớn rất phức tạp. Nhìn thấy đường tắt, dù biết trên đường tắt đó đầy rẫy cạm bẫy vẫn có nhiều người động lòng mạo hiểm mà đi.
“Người Nhật đó thật sự rất xấu, không có người quản lý bọn họ thì sau này không biết còn xảy ra chuyện như thế không? Trong lòng Lăng Lang đầy căm hận nói.
Lăng Nguyệt đảo mắt sáng tỏ nói: “Ba, ba viết một bức thư nặc danh gửi đến chính quyền huyện đi, lại viết một bức thư gửi cho ông cậu nói chút. Còn nữa, ba có thể xin lại phương thuốc mà người Nhật đã mua trở về.
“Bé Nguyệt Nhi, đó là ý hay, giờ ba đi viết, ha ha. Lăng Vệ Gia cảm thấy đề nghị này của Lăng Nguyệt thật sự tuyệt vời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây