"Vậy anh chờ vậy." Lăng Lang vui vẻ xoa đầu Lăng Nguyệt.
"Anh năm, còn anh thì sao, có muốn nói hay muốn biết gì không, em mượn một thể luôn." Lăng Nguyệt quay lại hỏi Lăng Vĩ vẫn đang nghe mình và Lăng Lang nói chuyện.
"Anh không biết nên học ngành gì ở đại học nữa." Lăng Vĩ còn mông lung hơn cả Lăng Lang. Hồi nhỏ, anh ấy từng muốn làm đại đội trưởng như ông nội Lăng Hằng Nghị, nhưng lớn lên thì không còn ngây thơ như lúc bé nữa, dĩ nhiên đại đội trưởng cũng không phải là mục tiêu của anh ấy, song bản thân anh ấy vẫn muốn tham gia vào chính trị.
"Anh nhớ, em năm muốn ngồi vào chỗ của ông nội nhỉ ha ha ha." Lăng Lang cười lớn.
Lăng Vĩ nghe ra được sự bất lực trong tiếng cười của Lăng Lang, chỉ trách tại hồi đó anh ấy đơn thuần quá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây