"Ông ơi, sao ông có thể nói ra con số đó được vậy. Ông cũng thử thuốc rồi, cũng biết hiệu quả của nó ghê gớm thế nào rồi mà." Trần Kiến Thành không đồng tình, đáp.
"Ông biết cái giá này có hơi thấp nhưng xưởng sản xuất dược liệu của quốc gia cũng không phải do một mình ông nói là được, số tiền rót vào vốn không đến tay mà." Tôn Triết cũng thấy ra giá năm ngàn thì đúng là không phải với hiệu quả trị liệu của thứ thuốc này, nhưng nhà máy quốc gia chính là vậy, ra bất cứ quyết sách nào cũng phải đợi hết cấp này đến cấp khác phê duyệt, không phải chỉ mình ông ấy nói là được.
"Nhà máy của ông là của nhà nước à? Cung cấp thuốc cho quân đội sao?" Thực ra thì Lăng Nguyệt không quá để tâm chuyện tiền nhiều hay ít, dù gì thì phương thuốc này cũng chỉ tình cờ có được. Thứ cô bé quan tâm đến nhiều hơn là phương thuốc này có thể ích nước lợi dân, chứ không phải bị kẻ khác chiếm đoạt tư lợi.
"Phải rồi, sao em họ biết vậy, vốn dĩ thuốc cầm máu mà đội truy quét buôn lậu bọn anh dùng là do xưởng sản xuất dược liệu của ông phụ trách đó." Trần Kiến Thành ngạc nhiên hỏi Lăng Nguyệt.
"Đoán thôi." Lăng Nguyệt cong cong mắt cười, hầu hết xưởng sản xuất dược liệu của nhà nước ở kiếp trước đều vậy mà, ưu tiên cung cấp thuốc cho các cơ quan nhà nước như quân đội trước, đảm bảo an toàn tính mạng cho công nhân viên chức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây