Sau khi Lăng Nguyệt đến thành phố Lý, Phùng Thiên Đông và ông Đỗ vô cùng vui mừng, không thể chờ lâu hơn để mang người học trò hiểu biết này của mình ra ngoài.
Một số phòng khám đông y ở thành phố Lý và các địa phương lân cận đã mở cửa trở lại, điều này bọn họ cũng đã lường trước được. Phùng Thiên Đông và ông Đỗ cũng trả lại những cuốn sách y mà họ nhặt được từ bãi phế liệu.
Lăng Nguyệt ngoan ngoãn theo hai thầy đi quanh các phòng khám, để thỏa mãn sự khoe khoang của hai ông lão này. Đồng thời mượn thêm vài cuốn đông y kinh điển, trước đây những cuốn sách này không hề dễ dàng mượn được, hiện giờ có thêm nhiều người tiếp tục lan truyền nó, xem ra cũng là một chuyện tốt.
Ban đầu, Phùng Thiên Đông và ông Đỗ đã dạy Lăng Nguyệt như Lăng Cẩn, trước tiên để cô bé bắt mạch cho bệnh nhân, chẩn đoán, rồi kê đơn, sau đó bọn họ sẽ chỉ ra lỗi sai cho cô bé. Nhưng qua vài ngày, Phùng Thiên Đông và ông Đỗ nhận ra Lăng Nguyệt không chỉ không phạm lỗi, mà mỗi lần kê đơn thuốc đều làm cho người ta phải kinh ngạc.
Phùng Thiên Đông và ông Đỗ vừa tự hào, đồng thời cũng không biết phải dạy tiếp như thế nào, Lăng Nguyệt có thể nói là đã học thành nghề rồi, tuy nhiên tuổi còn quá nhỏ, sao có thể khiến bệnh nhân tin tưởng vào trình độ đông y của cô bé được. Ngay cả Lăng Cẩn lớn hơn, mà nhiều người còn không an tâm, huống chi là Lăng Nguyệt, trong mắt họ, chỉ những người tóc đã bạc trắng làm đông y mới khiến cho người ta tin phục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây