“Đây là Màn Thầu và Bánh Ngọt đúng không?”
“Vâng, là hai anh em chúng đó!” An Ôn Nhã mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại ra hiệu cho hai đứa con trai đang áp sát vào cửa kính lùi lại một chút, rồi mới mở cửa xe.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để bà cố bế.” Bà cụ An thấy hai đứa nhỏ định nhảy xuống xe, vội vàng bước nhanh tới, dùng một tay bế một đứa, tay kia bế đứa còn lại.
Dù bà cụ An đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng bà ấy chưa bao giờ bỏ qua việc luyện tập võ thuật, mỗi sáng đều luyện công không ngừng nghỉ. Thật sự mà nói, năm sáu người đàn ông lực lưỡng cũng khó có thể lại gần bà ấy, sức mạnh của bà ấy còn hơn nhiều thanh niên. Bà ấy dễ dàng bế hai đứa cháu hơn hai tuổi lên.
“Mẹ ơi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây