Ngay lập tức, bà ấy đứng bật dậy, xúc động vuốt ve bộ quần áo trên người, xoay người nhìn chồng, vừa chỉnh lại tóc, vừa hỏi: “Anh Khải, anh thấy em thế này được chưa? Có khiến hai đứa cháu sợ không? Chúng... chúng có thích bà nội này không? Em... em làm bà nội rồi, anh nghe thấy chưa, em làm bà nội rồi.”
Hoắc Khải cũng rất xúc động nhưng mười mấy năm qua khiến tính cách anh ta trở nên kiềm chế, không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng ánh mắt hân hoan và đôi mắt đỏ hoe cũng đủ chứng minh tâm trạng của bản thân lúc này.
Anh ta đứng dậy, vỗ về lưng vợ, ôn tồn nói: “Đừng căng thẳng, em là bà nội của chúng, làm sao chúng không thích em được, hơn nữa, em phải tin tưởng con trai cả và con dâu chứ. Con do chúng nó dạy dỗ, chắc chắn sẽ rất ngoan.”
“Tú à, không sao đâu!” Bà cụ Hoắc cười nhìn con dâu, vươn tay ra hiệu cho bà ấy bình tĩnh, nói tiếp: “Hai đứa nhỏ rất thông minh, lanh lợi, từ khi biết nhận người, Ôn Nhã thường xuyên nói với chúng rằng ông bà nội đi vắng, tuy trong nhà không có ảnh của các con để chúng nhìn nhưng hai đứa đều biết là có ông cố, cùng với ông bà nội.”
“Mẹ, thật... thật sao, bọn trẻ biết con sao?” Viên Tú không ngờ con dâu lại chu đáo đến vậy, trong lòng vô cùng cảm động và biết ơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây