Hoắc Khải giơ tay vỗ vai con trai, cười nói: “Tốt lắm, con trai giỏi lắm, mấy năm nay con vất vả rồi.”
Hoắc Xuyên Hiền cười mỉm, lắc đầu: “Con không vất vả, ba, chào mừng ba về nhà.”
Nói xong, Hoắc Xuyên Hiền nhìn ông nội cũng đang xúc động, anh nhanh chóng bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông cụ Hoắc đang đứng không vững, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo đang siết chặt thành quyền của ông cụ.
“Ông nội.”
“Ừ, tốt, tốt lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây