“Phải, phải, phải, là anh lỡ lời, lỡ lời.” Hoắc Khải yêu chiều vợ nửa đời, thấy vợ giận liền khom lưng, hai tay đặt lên vai vợ, cười nịnh nọt, nụ cười của anh ta không còn vẻ lạnh lùng, hung dữ như lúc mới xuống tàu nữa, trông giống như một người đàn ông trung niên hiền lành, yêu chiều vợ.
Đúng lúc này, mấy cậu bé khoảng mười tuổi vừa cười nói vừa chạy tới, bị Hoắc Lễ đang không biết nên đi đường nào chặn lại.
“Này các cháu, cho chú hỏi nhà họ Hoắc đi đường nào?”
Thiết Trụ chạy đầu tiên, thấy người lạ liền theo bản năng đứng che chở cho mấy đứa em nhỏ hơn một, hai tuổi phía sau, cẩn thận nhìn Hoắc Lễ và mọi người.
“Mấy người là ai? Đến đây làm gì? Tìm nhà họ Hoắc làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây