Nghe những lời bàn tán xì xào xung quanh, An Ôn Nhã khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Phùng Văn Lệ.
“Ồ, tiến bộ rồi đấy, học được cách chơi trò này với tôi rồi cơ à.”
Phùng Văn Lệ cúi gằm mặt, nhìn An Ôn Nhã với ánh mắt thâm độc, thấp giọng nói: “Đều là do cô ép chúng tôi cả đấy. Chí Phàm làm như vậy cũng chỉ là vì gia thế của cô thôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, ở đây, tôi với Chí Phàm sẽ chăm sóc cô thật tốt. Cô còn gì không hài lòng nữa? Dù sao thì nó cũng tốt hơn là cô đơn độc một mình chứ?”
“An Ôn Nhã, bây giờ cô chỉ cần đi tìm đại đội trưởng, nói là cô đang hẹn hò với Chí Phàm, tất cả chỉ là hiểu lầm, để bọn họ thả anh ấy ra. Sau đó, cô đưa hết tiền bồi thường cho chúng tôi thì chuyện này coi như xong, sau này chúng tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cô thật tốt.”
Phùng Văn Lệ cho rằng An Ôn Nhã sẽ lại giả vờ đáng thương, lợi dụng lòng thương hại của đám người nhà quê này để giúp đỡ như hôm qua. Như vậy, cô ta có thể nhân cơ hội vạch trần bộ mặt thật của An Ôn Nhã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây