Ra khỏi cổng tứ hợp viện, Hoắc Xuyên Hiền xoay người đi thẳng đến đại viện công an bên cạnh.
Dãy nhà trắng phía sau đại viện công an là nơi giam giữ những tên tội phạm chưa bị xét xử. Tối nay, Tỉnh Hướng Dương được điều đến đây trực ca, anh ta đang ngồi vắt chân lên ghế, dưới ánh đèn bàn chăm chú xem tập hồ sơ trong tay với vẻ thích thú. Từ trong phòng cạnh bên thi thoảng lại vang lên những tiếng la hét thảm thiết nhưng Tỉnh Hướng Dương lại như người điếc, không mảy may động tâm.
May mà lúc này chỉ có một mình anh ta ở đây nếu không người ta còn tưởng anh ta gặp ma mất.
Mãi đến khi có một bàn tay giơ ra, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn trước mặt Tỉnh Hướng Dương mới như bừng tỉnh, giật mình ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sắc bén vừa lóe lên trong nháy mắt đã biến thành vẻ mặt bất đắc dĩ khi nhìn thấy người đến.
“Tôi nói này, hai anh em cậu có phải đều là mèo đầu thai không vậy? Sao đi đứng lại nhẹ nhàng như ma vậy? Tim của công an cũng yếu ớt như bao người khác thôi đấy.” Tỉnh Hướng Dương vừa nói vừa vỗ vỗ ngực đang đập thình thịch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây