Lý Hồng Yến đi bên cạnh An Ôn Nhã, một tay xoa bụng, vừa đi vừa nói: “Tiếp theo là đến lúc điền nguyện vọng rồi, chúng ta điền xong rồi về làng luôn hay là chờ nhận được giấy báo trúng tuyển rồi hãy về?”
“Điền xong rồi về luôn đi, dù sao ở đây cũng không còn việc gì nữa, mấy người họ dạo này cũng không cần đi làm, hay là về làng chơi.” An Ôn Nhã nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Lâu rồi không về, nói thật lòng là cũng nhớ lắm rồi.
“Anh thấy được đấy, vừa hay mấy đứa nhỏ đều chưa từng đến đại đội Kim Dương, nhân dịp này cho mấy đứa nhỏ ở nhà trải nghiệm cuộc sống nông thôn một chút.” Hoắc Xuyên Hiền gật đầu. Mấy ngày nay bận rộn rồi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho thỏa thích, nếu không đợi đến lúc lên Bắc Kinh, vừa phải đi học, vừa phải đến đơn vị báo cáo, không biết đến bao giờ mới có thời gian để nghỉ ngơi nữa.
“Đi thôi, đi thôi, về nhà thôi, em nhớ con trai mình muốn chết rồi.” An Ôn Nhã khoác tay chồng, sải bước về phía trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây