“Ý tưởng hay đấy, vừa hay đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi, anh trai em phải sang năm mới được điều động, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, em sẽ cùng chị và anh rể lên Bắc Kinh, nhà chị có chỗ ở.” Hoắc Xuyên Hiền vỗ vai cậu em, giọng điệu đầy khích lệ, như thể cậu ấy đã chắc chắn đỗ đại học rồi vậy.
Nghĩ kỹ lại thì chỉ cần cậu nhóc này thi bình thường, không xảy ra sai sót gì thì thành tích cũng không tệ. Dù sao từ ngày lên cấp 3, việc học tập của cậu ấy đều do An Ôn Nhã và Lý Hồng Yến trực tiếp kèm cặp, chỉ cần phát huy bình thường thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
“Hì hì, anh rể, anh tin tưởng em quá rồi đấy.” Tần Kiến Quân ngượng ngùng gãi đầu, cười hở cả hàm răng trắng bóng, sau đó lại kiên định gật đầu: “Anh rể yên tâm, em nhất định sẽ thi thật tốt, cố gắng thi đỗ ngay lần đầu tiên, cùng anh chị lên Bắc Kinh.”
“Được, anh rể chờ tin tốt của em.” Hoắc Xuyên Hiền cười gật đầu.
Khi cánh cổng trường mở ra, từng tốp thí sinh mang theo tâm trạng lo lắng bất an, hồi hộp xen lẫn mong đợi, bước vào trường thi, bước vào nơi bắt đầu ước mơ của chính mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây