Hắc Lang thấy cậu bé lớn được bế ra liền gối đầu lên thành giường, chăm chú nhìn cậu bé. Bình thường mọi khi giờ này cậu bé đã ngủ rồi, nhưng mấy con chó săn lớn trong nhà lại rất bảo vệ và quan tâm đến lũ trẻ, xem như chính đứa con của chúng vậy.
Em chó Tuyết Đoàn đang nằm trong ổ cạnh giường sưởi cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy không có chuyện gì thì lại tiếp tục nằm xuống.
Lúc nãy khi An Ôn Nhã nghe thấy chuông cửa và ra xem, Hắc Lang đi theo chân cô, còn Tuyết Đoàn thì ở lại canh hai đứa nhỏ.
Bình thường hai con chó săn lớn này rất biết chia việc. Dù sao thì lúc nào cũng sẽ có một con ở lại bên cạnh hai đứa trẻ, tuyệt đối không lúc nào có chuyện bên người hai đứa nhóc không có chó canh.
“Không sao đâu, em cứ nằm với Tuyết Đoàn đi, bé Màn Thầu chỉ vừa dậy thôi, chúng ta không ra ngoài đâu.” An Ôn Nhã mỉm cười nhìn Hắc Lang, giọng nói dịu dàng đầy ân cần. Đối với cô, Hắc Lang và Tuyết Đoàn không chỉ là những chú chó canh nhà, mà còn là những thành viên quan trọng trong gia đình, giống như những đứa trẻ mà hai vợ chồng hết mực thương yêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây