“Ơ?!” Hoắc Hâm ngạc nhiên nhìn bà cụ đứng trước mặt, không hiểu gì hỏi: “Hình như con nghe thấy chuông cửa reo. Mẹ à, mình không ra xem sao? Tối thế này không biết ai đến nữa, có phải là Kiến Thiết đến không?”
“Không phải Kiến Thiết đâu, là thằng bé Hiền về.” Bà cụ Hoắc cười tươi như vừa nếm mật ngọt, kéo tay ngăn con gái lại, liếc mắt trách: “Vợ chồng người ta mới đoàn tụ, làm bậc trưởng bối thì đừng có mà không hiểu chuyện. Đi đi, vào bếp với mẹ nấu cho thằng bé Hiền chút gì đó ăn. Nó về muộn thế này chắc chưa ăn gì đâu, để hai đứa chúng nó được gần gũi với nhau một chút.”
Nghe vậy, Hoắc Hâm ngay lập tức quay người theo mẹ, cười nói: “Đúng đúng, con biết mà. Con chẳng dại gì mà đi quấy rầy bọn chúng, trong mắt thằng cháu trai giờ chắc chỉ còn mỗi vợ nó thôi.”
“Thì đấy, dâu nhà mình là bảo bối mà, phải cưng chiều, thương yêu hết mực, thế mới đúng là con trai nhà họ Hoắc chứ.” Bà cụ Hoắc vừa nói vừa hãnh diện kéo con gái nhanh chóng đi về phía bếp.
Trong khi đó, đôi vợ chồng trẻ hoàn toàn không hay biết bà cụ Hoắc đã lặng lẽ vòng qua lối khác để không làm phiền họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây