Trên đường, An Ôn Nhu vừa soi bản đồ vừa cau mày nói: “Chắc đến trước đường cái huyện La Nguyên chúng ta phải đi bộ thôi. Địa hình không cao lắm, thông tin một giờ trước cho biết nước đã ngập đến thắt lưng người lớn, theo lượng mưa hiện giờ, chắc giờ đã đến ngực rồi.”
“Đừng lo.” An Ôn Nhã nhếch môi, vừa đạp ga hết cỡ vừa nói với ba người trong xe: “Trong cốp xe của em có hai chiếc thuyền hơi.”
“Em có cả thứ đó sao?” An Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn em gái. Nhưng nghĩ lại thì cô ấy cũng thấy không có gì.
Từ nhỏ đến lớn, em gái cô ấy luôn có một khả năng đặc biệt, đó là tìm được những thứ tốt mà ít ai có thể tìm được.
An Ôn Nhu đã quá quen với điều này, cô ấy không cảm thấy có gì lạ, bởi từ bé em gái cô ấy đã giao thiệp rất rộng, chỉ cần mở lời, không đầy một giờ là có thể khiến người khác sẵn sàng kết nghĩa chị em ngay tại chỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây