“Đã như vậy thì, chú hai...” An Ôn Nhu mỉm cười nhìn ông, nhẹ nhàng nói: “Người của cháu cũng nên trả lại cho cháu rồi.”
An Đức Văn im lặng, nghĩ đến một người khác rõ ràng thích hợp với con đường quan lộ hơn giống ông, nhưng kết quả hai thằng nhóc lại chẳng đứa nào chịu đi, chỉ muốn theo chân hai cô gái này.
Nghĩ tới đây, An Đức Văn không khỏi nghẹn họng, nhưng cũng không dám tranh người. Nếu ông dám, chắc chắn ông già nhà mình sẽ là người đầu tiên phang gậy vào đầu ông, khi đó ngay cả anh trai ông cũng không cứu được. Cắn răng, ông nói: “Được, tất cả trả hết cho mấy đứa.”
Sau khi hai chị em đã thảo luận xong lộ trình, Hứa Thông và một thanh niên khác có vẻ ngoài thư sinh nhưng lại mang vài phần nho nhã, nhanh chóng chạy vào phòng chỉ huy.
“Nhã Nhã, anh cả!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây