Vừa nói, mấy người đã tới trung tâm chỉ huy. Trên một chiếc bàn đơn giản có trải một tấm bản đồ. An Đức Văn nhanh chóng bước tới, chỉ vào một điểm đã được khoanh tròn: “Đây, hiện tại nước trong toàn bộ huyện đã dâng đến ngang hông, việc di chuyển rất khó khăn, có nơi có thể phải đi trên mái nhà.”
Hai chị em nhìn bản đồ, tính toán vị trí và thời gian, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó gật đầu: “Không thành vấn đề, con và chị sẽ đi.”
“Chúng con cũng muốn đi!” Hoắc Xuyên Hiền và Trâu Phi Yến cùng bước tới, đồng thanh nói.
“Đi cái gì mà đi!” An Đức Văn tức giận trừng mắt nhìn hai chàng rể, mặt đầy nghiêm nghị: “Giờ là lúc nào rồi mà các con còn đòi đi? Chúng ta cần từng giây từng phút để cứu dân khỏi thảm họa lũ lụt. Nếu hai con đi, ai sẽ chỉ huy đội ngũ? Khi cần huy động người để cứu trợ khẩn cấp, ai sẽ làm? Bên ngoài, các đồng chí không thể vào kịp thời, nơi này chỉ có thể dựa vào chúng ta. Còn vật tư cứu trợ, cũng cần có người chuyển vào. Hai con là chỉ huy, nếu rời khỏi đội ngũ thì có thấy hợp lý không?”
An Đức Văn hít sâu một hơi, không biết vì giận dữ, lo lắng cho con gái và cháu gái hay vì không thể theo nhiều người cùng đi mà hốc mắt đỏ hoe. Có lẽ là cả hai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây